Thứ Hai, 7 tháng 9, 2015

Duyên Phận mong manh Chap 3

Chap 3 : gương vỡ lại lành, tình tan lại hợp
Ngày thứ nhất sau khi chia tay cả 2 người đều thấy có cái gì đó trống vắng. Sẽ không còn những tin nhắn, cuộc gọi thâu đêm, không còn sự quan tâm lo lắng nữa. Thật là khó chịu!. Nước mắt Linh sao lại cứ rơi đẫm gối khi nhìn vào chiếc điện thoại im bặt trên giường, đầu óc cô quay cuồng , hết khóc lại ngủ ,ngủ dậy lại khóc. Cô thật sự đã kiệt sức. Lê những bước chân lặng lề trên bậc cầu thang lớp học, cô bắt gặp 1 dáng hình quen thuộc, bất giác ngước mắt lên cô bắt gặp ánh mắt của Phong đang nhìn cô. Nhưng họ cứ như người xa lạ, đi lướt qua nhau.Dường như có 1 bức tường vô hình nào đó ở giữa mà họ chẳng thể nào phá bỏ được nó. Sự ngang bướng cố chấp của Linh và lòng tự cao của Phong dường như đã giết chết 1 cuộc tình vô tội, cứ như thế không ai chịu nhận lỗi về mình. Sau 3 ngày cách xa, họ nhận ra rằng thật khó để sống nếu thiếu nhau. Lần này là Phong anh đã gạt bỏ lòng tự cao sang 1 bên, anh sợ lắm sợ cái cảm giác mất 1 người con gái như Linh. Và họ lại đến với nhau cuồng nhiệt và say đắm, như chưa hề có bất cứ rạn nứt gì.
......................................................
Kì thi tốt nghiệp và đại học cũng gần đến, đây là thời gian mà tất cả các học sinh đều tập trung cao độ vào học, Linh cũng không ngoại lệ. Bởi thế thời gian Linh dành cho Phong cũng ít đi, nhưng đôi khi Phong lại không hiểu và hay giận hờn vô cớ.
-Em à lâu rồi mình chưa đi chơi nhỉ, chiều nay mình vào công viên nhé. Anh nhớ e quá.Phong nhắn tin như thế cho Linh.
-Chắc không được rồi anh à. Chiều em học thêm toán rồi hôm khác nhé Biểu tượng cảm xúc pacman
Phong buồn lắm. Cảm giác thiếu vắng cô lại trào dâng. Làm sao a có thể không nhớ cô chứ,đã lâu lắm rồi anh không được gặp cô. Tại sao cô lại không dành ra 1 chút thời gian cho anh chứ? Các câu hỏi cứ bủa vây quanh anh làm anh mệt mỏi và sau đó là 1 giấc ngủ...ngon lành.
Cuộc đời sẽ hoàn hảo nếu như mọi chuyện diễn ra theo ý muốn của chúng ta. Trong thời gian Linh đang chuẩn bị thi tốt nghiệp thì ở đâu xuất hiện 1 anh chàng hơn cô 4 tuổi đến ngỏ lời xin bố mẹ cô cho cưới. Anh ta khá giàu có và tử tế, nhưng anh ta muốn Linh sau khi thi tốt nghiệp sẽ tổ chức lễ cưới. Điều đó là không thể bởi ước mơ của Linh cao lắm, cô không muốn lấy chồng ở cái tuổi xuân như thế này, huống chi cô và anh ta cũng chỉ quen biết qua loa. Cô phản đối chuyện này kịch liệt nhưng trớ trêu thay mẹ cô lại đồng ý. Một cuộc cãi vã tranh luận đã xảy ra gay gắt. Mẹ luôn là người bạn, người dìu dắt Linh trong lúc khó khăn, nhưng ngay lúc này đây mẹ lại là người làm Linh phải khó xử, khiến Linh rơi vào ngõ cụt không lối thoát. Còn tương lai của Linh, còn Phong người mà cô dành trọn cả trái tim và hứa rằng cả đời chỉ yêu và lấy anh. Bạn bè cô sẽ nghĩ sao khi 1 đứa luôn khao khát thành công lại từ bỏ tương lai của mình để lấy 1 người mà chẳng quen biết nhiều. Cô đau đầu khi phải quyết định, phân vân khi đứng giữa 2 con đường. ' bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn'. Cô phải làm sao khi mỗi buổi tối khi đang học bài mẹ lại nhồi nhét những suy nghĩ chẳng mấy tích cực:
-Con à, thằng Hùng là người tốt mẹ biết rõ nhà nó như thế nào, gần làng gần nước với nhau lấy được người như nó là tốt lắm. Nghe mẹ đi con
- Nhưng con còn phải học. Con không muốn lấy ck sớm.Khổ lắm mẹ à.Linh nói như sắp khóc
-Con gái học nhiều làm gì, nhà nó cũng gọi là có điều kiện không phải lo nhiều. Học xong cũng lại đi lấy ck thôi con.Mẹ Linh vẫn ra sức khuyên can
- Con mệt mỏi lắm rồi mẹ xuống nhà đi cho con còn học sắp thi rồi.
Họ cứ nói qua lại như thế với nhau, rồi to tiếng với nhau và...có cả nước mắt.
- Nếu mày không lấy nó thì đừng nhìn mặt tao nữa,mày đi đâu thì mày đi.coi như tao không có đứa con như mày.
Linh khóc khóc khóc trong sự cô đơn và tuyệt vọng. Gía mà cô có thể nói chuyện này cho Phong, giá mà cô được dựa đầu vào vai của Phong chỉ để khóc thì giờ đây cô chẳng phải mệt mỏi như bây giờ. Ngày nào bây giờ đối với cô cũng thật dài và nặng nề. Gía như mọi chuyện không xảy ra với cô....giá như....Cũng chẳng biết đã bao lâu rồi cô không nhìn vào gương nữa, hôm nay cô thức dậy và soi gương. Hình như cô đã gầy hơn nhiều và...nhợt nhạt quá, nếu Phong mà nhìn thấy bộ dạng cô như thế này chắc a đau lòng lắm..nghĩ như thế và cô lại khóc..khóc. Cô thương Phong thương cô nhiều quá. Cuộc đời sao quá bất công khi đã đẩy cô vào con đường đầy đau khổ.

Duyên Phận mong manh

Chap 4 : Vượt qua sóng gió
Sau bao đêm suy ngĩ trăn trở Linh cũng quyết định gặp và nói chuyện với Hùng-người mà có thể cô sẽ phải lấy. Hai người tại quán cà phê ngay gần công viên. Dù chưa biết Linh sẽ nói gì nhưng Hùng cũng đã hiểu ra điều gì đó. Bởi lẽ gương mặt cô đã nói lên tất cả, nó hốc hác, nhợt nhạt quá khiến cho Hùng nhìn thấy mà đau lòng.
- Anh à, e nghĩ mình chưa hiểu gì về nhau nên có lẽ không thể nào kết hôn được. Em còn phải đi học nữa, anh đừng hi vọng gì vào e cả.Linh ngập ngừng trong nước mắt
- Lúc đầu Hùng có vẻ không hài lòng lắm, nhưng cuối cùng anh cũng buông ra 1 câu: Anh biết mà, hôm trước anh có đi xem tuổi nhưng người ta nói chúng mình không hợp nhau, vì thế em cứ yên tâm mà học hành nhé. Anh sẽ không làm phiền em nữa đâu, anh xin lỗi !
- Anh nói thật chứ. E cảm ơn anh nhé,chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình.
Một cảm giác nhẹ nhõm, vui vẻ đang dần tràn ngập trong cô, từ giờ cô sẽ không phải suy nghĩ hay lo lắng nữa, cũng không sợ bị mẹ mắng nữa. Ôi cô thật hạnh phúc!
Về phần mẹ Linh, khi nghe cô kể rằng tuổi của cô và Hùng không hợp nhau, vì thế không thể làm đám cưới được. Bà cũng hơi buồn nhưng nghĩ lại bà thấy thật có lỗi với con gái mình.
...............................+++++++++++++++++...............................
Ngày sinh nhật của Phong cũng đang dần đến, Linh nghĩ mãi mà không thể chọn được cho Phong món quà nào vừa ý. Cuối cùng cô quyết định tự tay làm cho Phong 1 món quà. Cô dành cả buổi tối để lên mạng tìm kiếm cách làm đồ handmade và đã chọn ra 1 món quà đơn giản mà ý nghĩa lắm. 
7h tối
- Em xuống nhà đi anh đang đứng ở cổng nè, nhanh nhá
- Dạ e biết rồi ạ. Chờ em nhé
Hôm nay trông Linh thật xinh trong chiếc váy trắng tinh khôi, Phong ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Linh quá. Sao anh lại có thể yêu được 1 cô gái dễ thương như vậy nhỉ.(+_+)
Họ hạnh phúc bên nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, họ say đắm với tình yêu mà họ dành cho nhau. Và cũng từ giây phút ấy Linh đã thực sự là của Phong. Họ hứa hẹn sẽ bên nhau cả đời, dù phải trả bất cứ giá nào. Về đến nhà Linh bắt gặp ánh mắt của bố và mẹ đang nhìn cô 1 cách khó hiểu.
- Con vừa đi đâu về thế? bố Linh hỏi 1 cách nghiêm trọng.
- Dạ con vừa đi sinh nhật bạn ạ. Con lên phòng trước đây ạ
Dứt lời, Linh chạy lên phòng ngay không sợ bố sẽ chất vấn thì khổ. Nằm vật ra giường cô nghĩ lại cảnh cô và Phong âu yếm nhau, cô vừa thấy sợ vừa thấy hạnh phúc lắm, nó ngọt ngào quá...Đang chìm đắm trong hạnh phúc thì mẹ cô vào;
- Vừa nãy con đi cả thằng Phong đấy à. Nó là bạn trai hay bạn cùng lớp con hả?
-Dạ... Linh cuống quá không thể nói sự thật được nói ra mẹ cô sẽ mắng cho 1 trận tơi bời.
- Dạ bạn cùng lớp con cấp 2 ý mà. Bọn con chơi thân với nhau nên đi sinh nhật nó .Linh cười mà trong lòng lo lắng quá, không biết mẹ có biết không?
- ờ bạn thì được chứ không yêu đương gì đâu đấy. Không lo học hành đi.
-Dạ con biết rồi mẹ à.hihi
Ôi thật may là mẹ Linh cũng chỉ hỏi thế thôi không cô sẽ bị nghe bài ca muôn thưở.
...............................................
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Qủa không sai, mẹ cô đã bắt gặp 1 vài lần Linh cả Phong đi chơi với nhau và bà rất tức giận.
- Con cả thằng Phong yêu nhau phải không?
-Dạ...dạ...Linh ấp úng , bối rối quá không biết phải trả lời thế nào đây
- Mẹ đã bảo không được yêu nó mà, yêu ai thì yêu nhưng riêng nó thì không được.
- Ơ tại sao vậy mẹ? Linh ngơ ngác không hiểu
- Vì gia đình mình với nhà nó có họ với nhau đấy, gần lắm.(khẳng định).
-Sao ạ. có họ ạ.
Linh như chết lặng cô nghĩ là mình đang nghe nhầm và cho rằng mẹ cô cố tình nói thế để cô tập trung vào việc học. Chứ giữa cô và Phong làm gì có quan hệ huyết thống. Không thể nào, mà nếu có thì cả 2 phải biết chứ chả lẽ 20 năm lại không biết......????????????
Linh vẫn hi vọng điều đó là không phải. Cô tự tìm hiểu thông qua các bác, anh , chị....Và...sự thật lúc nào cũng chống lại cô. Họ gần lắm. Tại sao cuộc đời của cô lại xảy ra toàn chuyện bất hạnh thế, giờ cô phải làm sao đây có nên nói sự thật khủng khiếp này với Phong không?. Chắc Phong sẽ không tin đâu. Chia tay ư không bao giờ, cô sẽ không thể sống thiếu Phong được, tiếp tục ư? nếu tiếp tục họ sẽ bị gia đình ngăn cấm kinh lắm, họ sẽ đau khổ lắm, sẽ chẳng có kết quả gì cả...Ôi cô điên mất, tại sao đang trong lúc tình cảm sâu đậm như vậy lại có sự thật kinh hoàng này chứ..Họ đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn vậy mà...Ông trời thật bất công quá..Nước mắt lại rơi nhiều lắm, cô luôn luôn chịu đựng nỗi đau đó 1 mình, không chịu chia sẻ với ai kể cả Phong. Nhưng dường như nỗi đau đó quá lớn so với sức chịu đựng của Linh, buộc cô phải tâm sự cùng Phong. Cô nghĩ đó là cách tốt nhất để cả 2 đưa ra quyết định. Linh gặp Phong ở trong công viên. Nhìn thấy Linh anh hạnh phúc lắm, nhưng sao Linh lại buồn thế. Phải chăng đây là lần cuối mà họ có thể ngồi bên nhau sao?.

Nếu em đi, đừng tìm!

Em sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn anh khi niềm tin trong em không còn.
Những tháng ngày này, em đang yêu anh đến mê dại. Mỗi ngày qua đi, tình yêu ấy dường như lại một đầy thêm nữa. Mỗi khoảnh khắc bên anh đều đầy ắp những ngọt ngào. Em cũng có những mộng mơ cho tình yêu này tới đích. Em là cô gái đầy ảo mộng, anh biết điều đó mà.
Nhưng anh cũng biết em là cô gái dám đối diện với thương đau. Tình yêu này của hiện tại nên xin anh nhớ rằng, một ngày nào đó nó có thể ra đi. Em ra đi không hẳn vì tình yêu này không còn mà vì khi em nhận thấy tình yêu này không còn đáng để em trân trọng thêm nữa. Tình yêu có thể ở lại trong trái tim nhưng em thì sẽ ra đi. Khi ấy, anh đừng tìm em thêm nữa.
Cảm ơn anh đã đến để làm cho bầu trời của em luôn rạng ngời ánh sáng. Anh mang tới cho em nụ cười, niềm vui sống và cảm nhận được thế nào là tình yêu, là cuộc sống. Em đã từng không tin rằng tình yêu có sức mạnh diệu kì đến như vậy nhưng từ khi gặp và yêu anh, em đã thừa nhận rằng mình sai lầm khi nghĩ như vậy.
Khi em nhận lời yêu anh, ai cũng nói rằng em khờ khạo khi chấp nhận một chàng trai đào hoa như anh làm bạn trai. Họ nói em không lo sợ khi yêu một anh chàng mà xung quanh anh luôn có quá nhiều cô gái hay sao? Đúng là em đã từng lo sợ, đã từng hoài nghi nhưng khi đã rơi vào vòng xoáy tình yêu của anh, em chấp nhận yêu và gạt bỏ đi những nghi ngờ đó. Khi em đã quyết định yêu, em sẽ không để cho những hoài nghi xâm chiếm tâm hồn mình. Nếu như bản thân em đã không đủ niềm tin thì anh phản bội em là điều đâu có gì đáng trách nữa phải không anh?
Em bỏ lại mọi quá khứ để yêu anh. Em chấp nhận con người hiện tại của anh, một con người chỉ có em trong trái tim. Không cần biết ngày mai, hình ảnh của em trong tim anh như thế nào, nhưng ngày hôm nay, em hạnh phúc khi biết anh yêu mình. Anh có thể là một chàng trai đào hoa nhưng ai trong đời cũng phải có một mối tình thực sự, một thứ tình yêu trọn vẹn chứ không phải là thoảng qua. Em không biết mình có phải là mối tình đó hay không nhưng nếu em không phải thì làm sao em biết.
Em có thể không phải là điểm dừng của cuộc đời anh. Biết đâu đó, sân ga tình yêu chỉ là bến neo đậu, rồi anh sẽ lại ra đi. Điều đó có thể sẽ xảy ra lắm chứ, nếu em không phải là tình yêu đích thực của cuộc đời anh thì anh sẽ ra đi thôi. Em sẽ không trách anh vì điều đó và cũng hối hận vì đã yêu anh. Em muốn cùng anh thử xem tình yêu này đi tới đâu, muốn thử xem trái tim mình đập vì anh là chính đáng hay chỉ là chút lỗi nhịp mà thôi.
Khi niềm tin không còn, em sẽ ra đi (Ảnh minh họa)
Em vốn là cô gái lạc quan và đầy mơ mộng vì thế khi yêu anh, em tin mình sẽ là người con gái cuối cùng trong cuộc đời anh. Em tin anh nhưng không có nghĩa niềm tin ấy là mù quáng. Em chưa bao giờ và sẽ không bao giờ hối hận khi yêu anh. Nhưng nếu một ngày nào đó, niềm tin trong em chỉ cần lung lay thôi, chỉ cần em cảm thấy vết gợn trong tình yêu này, em sẽ ra đi. Em không ngốc nghếch đến như vậy. Và khi ấy, em sẽ ra đi.
Nếu em ra đi xin anh cũng đừng tìm em. Khi chúng ta không phải sinh ra thuộc về nhau thì tìm nhau cũng thêm vô ích. Khi ấy, hãy chấp nhận chúng ta chỉ còn là quá khứ. Em sẽ không bao giờ quay đầu lại nhìn anh khi niềm tin trong em không còn. Xin đừng trách em tàn nhẫn hay lạnh lùng lúc em ra đi. Nếu muốn giữ em lại, xin anh hãy yêu thật lòng anh nhé.