Chap 4 : Vượt qua sóng gió
Sau bao đêm suy ngĩ trăn trở Linh cũng quyết định gặp và nói chuyện với Hùng-người mà có thể cô sẽ phải lấy. Hai người tại quán cà phê ngay gần công viên. Dù chưa biết Linh sẽ nói gì nhưng Hùng cũng đã hiểu ra điều gì đó. Bởi lẽ gương mặt cô đã nói lên tất cả, nó hốc hác, nhợt nhạt quá khiến cho Hùng nhìn thấy mà đau lòng.
- Anh à, e nghĩ mình chưa hiểu gì về nhau nên có lẽ không thể nào kết hôn được. Em còn phải đi học nữa, anh đừng hi vọng gì vào e cả.Linh ngập ngừng trong nước mắt
- Lúc đầu Hùng có vẻ không hài lòng lắm, nhưng cuối cùng anh cũng buông ra 1 câu: Anh biết mà, hôm trước anh có đi xem tuổi nhưng người ta nói chúng mình không hợp nhau, vì thế em cứ yên tâm mà học hành nhé. Anh sẽ không làm phiền em nữa đâu, anh xin lỗi !
- Anh nói thật chứ. E cảm ơn anh nhé,chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình.
Một cảm giác nhẹ nhõm, vui vẻ đang dần tràn ngập trong cô, từ giờ cô sẽ không phải suy nghĩ hay lo lắng nữa, cũng không sợ bị mẹ mắng nữa. Ôi cô thật hạnh phúc!
Về phần mẹ Linh, khi nghe cô kể rằng tuổi của cô và Hùng không hợp nhau, vì thế không thể làm đám cưới được. Bà cũng hơi buồn nhưng nghĩ lại bà thấy thật có lỗi với con gái mình.
...............................+++++++++++++++++...............................
Ngày sinh nhật của Phong cũng đang dần đến, Linh nghĩ mãi mà không thể chọn được cho Phong món quà nào vừa ý. Cuối cùng cô quyết định tự tay làm cho Phong 1 món quà. Cô dành cả buổi tối để lên mạng tìm kiếm cách làm đồ handmade và đã chọn ra 1 món quà đơn giản mà ý nghĩa lắm.
- Lúc đầu Hùng có vẻ không hài lòng lắm, nhưng cuối cùng anh cũng buông ra 1 câu: Anh biết mà, hôm trước anh có đi xem tuổi nhưng người ta nói chúng mình không hợp nhau, vì thế em cứ yên tâm mà học hành nhé. Anh sẽ không làm phiền em nữa đâu, anh xin lỗi !
- Anh nói thật chứ. E cảm ơn anh nhé,chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của mình.
Một cảm giác nhẹ nhõm, vui vẻ đang dần tràn ngập trong cô, từ giờ cô sẽ không phải suy nghĩ hay lo lắng nữa, cũng không sợ bị mẹ mắng nữa. Ôi cô thật hạnh phúc!
Về phần mẹ Linh, khi nghe cô kể rằng tuổi của cô và Hùng không hợp nhau, vì thế không thể làm đám cưới được. Bà cũng hơi buồn nhưng nghĩ lại bà thấy thật có lỗi với con gái mình.
...............................+++++++++++++++++...............................
Ngày sinh nhật của Phong cũng đang dần đến, Linh nghĩ mãi mà không thể chọn được cho Phong món quà nào vừa ý. Cuối cùng cô quyết định tự tay làm cho Phong 1 món quà. Cô dành cả buổi tối để lên mạng tìm kiếm cách làm đồ handmade và đã chọn ra 1 món quà đơn giản mà ý nghĩa lắm.
7h tối
- Em xuống nhà đi anh đang đứng ở cổng nè, nhanh nhá
- Dạ e biết rồi ạ. Chờ em nhé
Hôm nay trông Linh thật xinh trong chiếc váy trắng tinh khôi, Phong ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Linh quá. Sao anh lại có thể yêu được 1 cô gái dễ thương như vậy nhỉ.(+_+)
Họ hạnh phúc bên nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, họ say đắm với tình yêu mà họ dành cho nhau. Và cũng từ giây phút ấy Linh đã thực sự là của Phong. Họ hứa hẹn sẽ bên nhau cả đời, dù phải trả bất cứ giá nào. Về đến nhà Linh bắt gặp ánh mắt của bố và mẹ đang nhìn cô 1 cách khó hiểu.
- Con vừa đi đâu về thế? bố Linh hỏi 1 cách nghiêm trọng.
- Dạ con vừa đi sinh nhật bạn ạ. Con lên phòng trước đây ạ
Dứt lời, Linh chạy lên phòng ngay không sợ bố sẽ chất vấn thì khổ. Nằm vật ra giường cô nghĩ lại cảnh cô và Phong âu yếm nhau, cô vừa thấy sợ vừa thấy hạnh phúc lắm, nó ngọt ngào quá...Đang chìm đắm trong hạnh phúc thì mẹ cô vào;
- Vừa nãy con đi cả thằng Phong đấy à. Nó là bạn trai hay bạn cùng lớp con hả?
-Dạ... Linh cuống quá không thể nói sự thật được nói ra mẹ cô sẽ mắng cho 1 trận tơi bời.
- Dạ bạn cùng lớp con cấp 2 ý mà. Bọn con chơi thân với nhau nên đi sinh nhật nó .Linh cười mà trong lòng lo lắng quá, không biết mẹ có biết không?
- ờ bạn thì được chứ không yêu đương gì đâu đấy. Không lo học hành đi.
-Dạ con biết rồi mẹ à.hihi
Ôi thật may là mẹ Linh cũng chỉ hỏi thế thôi không cô sẽ bị nghe bài ca muôn thưở.
...............................................
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Qủa không sai, mẹ cô đã bắt gặp 1 vài lần Linh cả Phong đi chơi với nhau và bà rất tức giận.
- Con cả thằng Phong yêu nhau phải không?
-Dạ...dạ...Linh ấp úng , bối rối quá không biết phải trả lời thế nào đây
- Mẹ đã bảo không được yêu nó mà, yêu ai thì yêu nhưng riêng nó thì không được.
- Ơ tại sao vậy mẹ? Linh ngơ ngác không hiểu
- Vì gia đình mình với nhà nó có họ với nhau đấy, gần lắm.(khẳng định).
-Sao ạ. có họ ạ.
Linh như chết lặng cô nghĩ là mình đang nghe nhầm và cho rằng mẹ cô cố tình nói thế để cô tập trung vào việc học. Chứ giữa cô và Phong làm gì có quan hệ huyết thống. Không thể nào, mà nếu có thì cả 2 phải biết chứ chả lẽ 20 năm lại không biết......????????????
- Em xuống nhà đi anh đang đứng ở cổng nè, nhanh nhá
- Dạ e biết rồi ạ. Chờ em nhé
Hôm nay trông Linh thật xinh trong chiếc váy trắng tinh khôi, Phong ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của Linh quá. Sao anh lại có thể yêu được 1 cô gái dễ thương như vậy nhỉ.(+_+)
Họ hạnh phúc bên nhau, trao cho nhau nụ hôn nồng cháy, họ say đắm với tình yêu mà họ dành cho nhau. Và cũng từ giây phút ấy Linh đã thực sự là của Phong. Họ hứa hẹn sẽ bên nhau cả đời, dù phải trả bất cứ giá nào. Về đến nhà Linh bắt gặp ánh mắt của bố và mẹ đang nhìn cô 1 cách khó hiểu.
- Con vừa đi đâu về thế? bố Linh hỏi 1 cách nghiêm trọng.
- Dạ con vừa đi sinh nhật bạn ạ. Con lên phòng trước đây ạ
Dứt lời, Linh chạy lên phòng ngay không sợ bố sẽ chất vấn thì khổ. Nằm vật ra giường cô nghĩ lại cảnh cô và Phong âu yếm nhau, cô vừa thấy sợ vừa thấy hạnh phúc lắm, nó ngọt ngào quá...Đang chìm đắm trong hạnh phúc thì mẹ cô vào;
- Vừa nãy con đi cả thằng Phong đấy à. Nó là bạn trai hay bạn cùng lớp con hả?
-Dạ... Linh cuống quá không thể nói sự thật được nói ra mẹ cô sẽ mắng cho 1 trận tơi bời.
- Dạ bạn cùng lớp con cấp 2 ý mà. Bọn con chơi thân với nhau nên đi sinh nhật nó .Linh cười mà trong lòng lo lắng quá, không biết mẹ có biết không?
- ờ bạn thì được chứ không yêu đương gì đâu đấy. Không lo học hành đi.
-Dạ con biết rồi mẹ à.hihi
Ôi thật may là mẹ Linh cũng chỉ hỏi thế thôi không cô sẽ bị nghe bài ca muôn thưở.
...............................................
Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Qủa không sai, mẹ cô đã bắt gặp 1 vài lần Linh cả Phong đi chơi với nhau và bà rất tức giận.
- Con cả thằng Phong yêu nhau phải không?
-Dạ...dạ...Linh ấp úng , bối rối quá không biết phải trả lời thế nào đây
- Mẹ đã bảo không được yêu nó mà, yêu ai thì yêu nhưng riêng nó thì không được.
- Ơ tại sao vậy mẹ? Linh ngơ ngác không hiểu
- Vì gia đình mình với nhà nó có họ với nhau đấy, gần lắm.(khẳng định).
-Sao ạ. có họ ạ.
Linh như chết lặng cô nghĩ là mình đang nghe nhầm và cho rằng mẹ cô cố tình nói thế để cô tập trung vào việc học. Chứ giữa cô và Phong làm gì có quan hệ huyết thống. Không thể nào, mà nếu có thì cả 2 phải biết chứ chả lẽ 20 năm lại không biết......????????????
Linh vẫn hi vọng điều đó là không phải. Cô tự tìm hiểu thông qua các bác, anh , chị....Và...sự thật lúc nào cũng chống lại cô. Họ gần lắm. Tại sao cuộc đời của cô lại xảy ra toàn chuyện bất hạnh thế, giờ cô phải làm sao đây có nên nói sự thật khủng khiếp này với Phong không?. Chắc Phong sẽ không tin đâu. Chia tay ư không bao giờ, cô sẽ không thể sống thiếu Phong được, tiếp tục ư? nếu tiếp tục họ sẽ bị gia đình ngăn cấm kinh lắm, họ sẽ đau khổ lắm, sẽ chẳng có kết quả gì cả...Ôi cô điên mất, tại sao đang trong lúc tình cảm sâu đậm như vậy lại có sự thật kinh hoàng này chứ..Họ đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn vậy mà...Ông trời thật bất công quá..Nước mắt lại rơi nhiều lắm, cô luôn luôn chịu đựng nỗi đau đó 1 mình, không chịu chia sẻ với ai kể cả Phong. Nhưng dường như nỗi đau đó quá lớn so với sức chịu đựng của Linh, buộc cô phải tâm sự cùng Phong. Cô nghĩ đó là cách tốt nhất để cả 2 đưa ra quyết định. Linh gặp Phong ở trong công viên. Nhìn thấy Linh anh hạnh phúc lắm, nhưng sao Linh lại buồn thế. Phải chăng đây là lần cuối mà họ có thể ngồi bên nhau sao?.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét